Những bài thơ Xuân Diệu về tình yêu hay và đặc sắc nhất

Trong phong trào Thơ mới, Xuân Diệu là nhà thơ tiêu biểu bởi lối viết nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng không kém phần sáng tạo. Ông mang đến ngọn gió mới đầy sức sống, thổi vào nền thơ ca Việt Nam đương thời những quan niệm sống mới mẻ, thú vị. Do đó, thơ của Xuân Diệu pha chút nét buồn, cô đơn và lãng mạn nhưng có khi lại rạo rực khao khát yêu thương đến cháy bỏng.

Xuân Diệu là ai?

Xuân Diệu (2/2/1916 - 18/12/1985) tên đầy đủ là Ngô Xuân Diệu. Ông là một nhà báo, nhà văn, nhà phê bình căn học, chính khách và nhà thơ tiêu biểu trong phong trào Thơ mới đầu thế kỷ XX.

Nhà thơ Xuân Diệu quê ở làng Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh nhưng sống với mẹ tại Gò Bồi, thôn Tùng Giản, xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định. Cha của ông là Ngô Xuân Thọ và mẹ là Nguyễn Thị Hiệp.

Năm 1936, Xuân Diệu ra Huế học và gặp được người bạn thân của mình - nhà thơ Huy Cận. Năm 1937, ông tốt nghiệp trường tú tài. Thời gian sau, ông ra Hà Nội học trường Luật và viết báo, đồng thời tham gia vào nhóm Tự Lực văn đoàn.

Cuối năm 1940, nhà thơ vào Mỹ Tho (nay là Tiền Giang) làm viên chức (tham tá thương chánh). Năm 1942, ông trở lại Hà Nội và kiếm sống bằng nghề viết văn. Đến năm 1944, Xuân Diệu tham gia phong trào Việt Minh.

Sau đó, Xuân Diệu di tản lên chiến khu Việt Bắc, hoạt động văn nghệ cách mạng. Khi hòa bình lập lại, ông về sống và làm việc tại Hà Nội đến lúc mất.

Xuân Diệu là một cây bút tài năng với sức sáng tạo mãnh liệt. Ông được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình” khi sở hữu giọng thơ sôi nổi, đắm say và yêu đời tha thiết.

Xuân Diệu được xem là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, ông đã cho ra đời nhiều tác phẩm hay, ấn tượng có thể thể kể đến như Thơ thơ (1938, 1939, 1968, 1970), Gửi hương cho gió (1945, 1967), Riêng chung (1960), Một khối hồng (1964), Tôi giàu đôi mắt (1970),...

Nhờ những đóng góp to lớn cho nền văn học Việt Nam hiện đại, ông được nhà nước trao tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học và nghệ thuật (1996).

Thơ Xuân Diệu về tình yêu nồng nàn, say đắm

Vào những buổi đầu khi đặt chân vào làng thơ, Xuân Diệu đã chọn cho mình một lối viết khác biệt về tình yêu. Ông sáng tác thơ với tôn chỉ sống để yêu và phụng sự cho tình yêu bằng một trái tim chân thành, nhiệt huyết. Hãy cùng thưởng thức những bài thơ của Xuân Diệu viết về tình yêu để hiểu hơn cảm xúc và cách nhìn mới mẻ của nhà thơ!

Dỗi

Mặt trăng anh trả cho trời Vườn hoa anh trả cho người tới thăm Hồ Tây chiều ấy mưa dầm Anh xin trả lại cho năm tháng dài.

Nhìn em trong phút giây thôi Mà anh đã ngỡ đất trời buồn tênh Cõi đời anh thấy nhạt thênh Tưởng anh không được cùng em chung nhìn.

voh-tho-xuan-dieu-5

Tương tư chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm; Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi. (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi, Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời. Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm! Gió bao lần từng trận gió thương đi, - Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi...

Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn Em xích gần thêm một chút: anh hờn. Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa. Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!" Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay. Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng. Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng. Em là em, anh vẫn cứ là anh. Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em. Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm, Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ. Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió Anh muốn vào dò xét giấc em mơ. Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực! Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài! Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai! Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt! Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng; Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng: "Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!".

Anh đã giết em

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao? Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt Tim anh vẫn đập như vấp thời gian Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn, Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ Nhớ trời đất cho anh mở Nhớ Muôn thuở thần tiên Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta! Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Anh vẫn ước được em tha thứ Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau? Tại em cố chấp Tại anh đã mất Con đường đi tới trái tim em Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Phải nói

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ? Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều Anh biết rồi, em đã nói em yêu Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng; Không tỏ hay, yêu mến cũng là không. Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài Sự thật ngày nay, không thật đến ngày mai . Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân Đem chim bướm thả trong vườn tình ái Em phải nói, phải nói và phải nói Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết Bằng im lặng, bằng chi anh có biết Cốt nhất là em chớ lạnh như đông. Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Đứa con của tình yêu

Anh ước đôi ta có con Con giống em đẹp nhìn không chán Giống đôi mắt, giống hình gương trán Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha Giống cái mũi thật thà thẳng sống Nhìn gần giống trông xa cũng giống Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con ta nó giống em hơn Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói Duy chẳng giống cái nư khi dỗi Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ Muốn thịt xương ta nở vạn mùa Em hỡi! Đứa con tình ái ấy "Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa"

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! - Yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người si theo dõi dấu chân yêu Và cảnh đời là sa mạc cô liêu Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Đứng chờ em

Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem Anh ra trước cổng đứng chờ em Nhận từng vóc dáng từ xa tới Lọc lấy một hình anh thuộc quen

Anh thấy ai ai cũng vội vàng Như chim hôm thoi thót về rừng Người đi xe đạp đăm chiêu lắm Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.

Anh cũng chăm xong cái bếp nhà Tâm thành cơm nước dọn bưng ra Một tuần mong đến hôm nay tiếp Vào bát cho em vị đậm đà

Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi Hình em anh thuộc thế mà - ôi! Mấy phen suýt nữa reo "Em đến"Lại ủi an lòng: "Hãy đợi thôi!"

Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi Nhớ nhung vun được đức kiên trì Anh nhìn nét mặt người qua vội Thông cảm muôn đời những biệt ly

Nếu thức ăn kia gắp một mình Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin. Thương em vất vả, anh quên hết Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.

Biển

Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng- Thoai thoải hàng thông đứng Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ, thật êm Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt Như nghiến nát bờ em Là lúc triều yêu mến Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên gành Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá Và gió về bay toả nơi nơi Như hôn mãi ngàn năm không thoả, Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Đem cho em kèm với một lá thư Em không lấy là tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo Tình thì buồn như tất cả chia ly Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Đem cho em là đã mất đi rồi!

Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ... Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh, Cho gió du dương điệu múa cành; Cho gió đượm buồn, thôi náo động Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ, Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ. Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá! Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

Dối trá

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu, Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn. - Yêu? Yêu nhau? Làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyền hư, hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ,

Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ: “ta được yêu đấy chứ”. Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn, Bân đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm! Tôi biết rằng người nói - vậy cười - chơi, Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng. Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương. Và như màu theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đành tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười: “Người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.

Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều: Khi người nói, tiếng người êm ái quá … Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gây một đám cháy to: Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò, Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đương rạo rực, thì thào, rối rắm Ngập lòng tôi - Mà ai ngó tới đâu: Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cần xin, không trách móc, vì - ôi! Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏi

Cứ như thế cho đến giờ đen tối Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui Không thấy người bằng không thấy mặt trời, Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em Cửa sổ là khung có hình em ở giữa Tách nước - là ngón tay em cầm Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở

Đường nhựa là đường in dấu vạn chân Duy có một dấu chân - em yêu dấu Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu

Vũ trụ là chốn anh được gặp em Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại Em ơi! Em đã mở cho anh Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….

Hỏi

Một năm, thêm mấy tháng rồi Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân Gặp em, em gặp mấy lần Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa

Ai làm cách trở đôi ta Vì anh vụng ngượng, hay là vì em? Trăng còn đợi gió chưa lên, Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?

Hằng ngày em nói bao lời Với cha, với mẹ, với người xung quanh Với đường phố, với cây xanh, Sao em chưa nói với anh một lời?

Tương tư ăn phải miếng mồi Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương Phải duyên, phải lứa thì thương, Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!

Gửi hương cho gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm Đem gởi hương cho gió phũ phàng! Mất một đời thơm trong kẽ núi, Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều, Là truyền tin thắm gọi tình yêu Song le hoa đợi càng thêm tủi, Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm, Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá, Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương; Biết mấy lòng thơm mở giữa đường Đã mất tình yêu trong gió rủi, Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ Nhận rồi không hiểu mộng và thợ.. Người si muôn kiếp là hoa núi Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ

Hôn

Trời ơi, ôm lấy say sưa Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng Hôn em nước mắt chảy ròng Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ. Em hôn anh suốt một giờ, Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau Sao mà chia cách giữa xa nhau Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?

Chao ôi mãi mãi mất tìm, Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về. Hôn em ngàn thuở chưa xuê Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh. Chiêm bao mà chẳng mơ lòng, Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời

Hôn cái nhìn

Không phải anh hôn nơi mắt Anh hôn cái nhìn của em Mắt em một vừng yêu mến Thắt anh trong lưới êm đềm

Anh nhớ mãi một bến xe Đến đó hai ta từ biệt Em yên lặng. - Anh lắng nghe Mắt em nghìn vạn tơ se

Từ hôm ấy đôi mắt em Là ảnh cuối cùng anh giữ Đi xa anh cứ nhớ hoài Một trời mắt em tình tự

Xin em cho phép anh hôn Cái nhìn em, gương tâm hồn Cái nhìn em trong không gian Trong hồn anh giữa chứa chan.

Anh là người bạc bẽo

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo, Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay Mới hôm kia tình tự đến mê say Sang bữa nay anh làm như mất hết.

Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt, Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao? Anh không chắt chiu dành dụm tí nào, Là đất xấu hạt gieo không nảy nở.

Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ Giận hờn như anh chẳng được em yêu Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.

Biết tạc đâu ra em của anh?

Đôi ta dừng. Em đi vào lối cỏ Anh nhìn theo dáng nhỏ bước xa dần Anh thuộc tay em, anh thuộc bàn chân Em như từ trong anh bước ra đường cái.

Anh thuộc mắt em, anh thuộc tóc em Anh như vỏ mà em là ruột quả Ôi một trái luôn chia làm hai nửa Mỗi lúc em về rồi lại đi.

Đó là một sớm mai cách đây tuần lễ Hình em đi - anh bỗng nghĩ bàng hoàng: Nếu ngày nào em hết ở cùng anh Nếu đến khi anh không còn em nữa.

Anh biết tạc đâu ra một người như thế, Anh ấp iu mang mẻ làm sao Anh biết lấy đâu ra, anh biết lấy đâu vào Anh biết mượn đất trời sao cho được?

Anh lấy thịt xương đâu chứa đầy mộng ước Anh lấy gì biến hoá để thành em? Anh bóp vụn ngày, anh xé nát đêm Anh vá víu những người trên trái đất.

Người ta có thể vô cùng xinh đẹp Có thể thông minh, có thể rạng ngời, Có thể yêu anh đi nữa, em ơi! Anh không thể kiếm tìm em đâu cả!

Đó là một sớm mai cách đây tuần lễ Dáng em đi - in mai mãi bóng hình Nếu ngày em chẳng cùng anh nữa Biết tạc đâu ra em của anh?

Bóng đêm biếc

Bóng đêm biếc thở đều hơi gió mát, Chung quanh ta im lặng đã buông rèm, Gió xa quá, trời xuân êm bát ngát; Biết lời gì nói hết được yêu em.

Một phút vắng chất đầy muôn nỗi nhớ, Bảy hôm xa đem lại một giờ gần Mắt giữa mắt nhìn nhau vui nức nở, Lòng bên lòng, chân cũng luyến bên chân.

Em có đôi tay anh cầm tất cả; Anh chỉ một lòng, em đã chiếm riêng Bóng êm ái phủ đầu nghiêng vai ngả Môi giao hoà trao viên ngọc thiêng liêng.

Sao muôn chấm cứ mơ hồ toả mộng! Anh đưa em vào nghỉ giữa lòng đêm Giữa lòng anh tơ giăng như mắc võng Em nằm đi - anh ru giấc êm đềm.

Những bài thơ Xuân Diệu về mùa xuân đầy sức sống

Xuân Diệu không những được biết đến qua những áng thơ tình đầy cảm xúc và lãng mạn. Ông còn để lại một dấu ấn khó phai trong lòng độc giả với những vần thơ xuân tràn đầy sức sống.

Những vần thơ Xuân Diệu đặc biệt nồng nàn, khi đặt bút miêu tả về xuân, giọng thơ càng thêm chút đắm say, da diết.

Xuân

Lá bàng non ngon lành như ăn được Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc; Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.

Một dãy cây bàng tuổi còn trẻ lắm Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng thắm, Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rờn.

Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa Buổi đầu xuân - đi giữa buổi đầu tiên Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở Và ban đầu cây với gió cười duyên.

Vội vàng

Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si. Và này đây ánh sáng chớp hàng mi; Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướn, nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt… Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng Cho no nê thanh sắc của thời tươi; - Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Thơ tình mùa xuân

Mùa xuân về trong tiếng ca chim, Trên nước xanh sông, trong liễu rèm Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ em tạm đem.

Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt, Những ống khói cao bèn nhận trước Ruộng xanh đã cấy đến chân trời Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.

Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem Cây trồng - ta chẳng trồng nêu tết Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.

Người đi chợ búa tiếng chân ran, Quần láng mới thâm còn sột soạt Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng Chạy dài như tận cuối không gian Những dàn sắt dựng như ren sắt Dẫn điện chuyền đi xây hạnh phúc…

Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem Anh muốn mời em bước xuống thuyền, Thuyền của đôi ta vào hiện thực

Dựa thế đêm tan, ngày sáng rực, Thuyền ta đi dựng lấy thần tiên… Đây một cành thơ anh tạm đem Như nước xanh sông, như liễu rèm…

Một ngày xuân

Một ngày xuân xanh tươi như mắt biếc, Gió biển Đông phơ phất thổi lên rừng Áo Việt Bắc màu chàm pha vững chắc Cũng thêu thùa những đường nắng mênh mông.

Tôi bước đi trên những đường phá vỡ, Lắng tai nghe kháng chiến hát mơ hồ Mùi chiến thắng gieo trong không khí nở, Đường xuyên rừng hay đường lại thủ đô?

Chèo lá nhỏ xuôi xuôi buông thả mái, Gió đem tơ đi nối những chân trời, Những tay trẻ ôm tròn vòng thế giới; Tự đâu về? Trái đất nổi bài vui.

Chàng vệ quốc súng mang đi rảo bước Ngựa giao thông nghiêng đầu ngoạm cỏ xanh Cầu khấp khểnh toé lên đôi ánh nước Quán cửa nhìn hàng lụa mắt long lanh.

Đàng xa ấy chắc lượn vòng tha thiết, Giòng sông Lô ca hát ở Khu Mười Phố Đại Từ hay Cao Vân chẳng biết! Ta là mình, mà anh cũng là tôi.

Máu tươi chảy ba năm trời chiến sĩ, Có hôm nay một buổi sớm mai đời Muôn cổ họng chim trời kêu ríu rít Khiến mặt trời bối rối cả đường tơ.

Nụ cười xuân

Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời Sao buổi đầu xuân êm ái thế! Cánh hồng kết những nụ cười tươi.

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao Cây vàng rung nắng lá xôn xao Gió thơm phơ phất bay vô ý Đem đụng cành mai sát nhánh đào.

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều Bên màu hoa mới thắm như kêu Nỗi gì âu yếm qua không khí Như thoảng đưa mùi hương mến yêu.

Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe Nhạc thầm lên tiếng hát say mê Mùa xuân chín ửng trên đôi má Xui khiến lòng ai thấy nặng nề…

Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người Chưa từng hẹn đến - giữa xuân tươi Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười

Xuân đầu

Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy! Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu. Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy, Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.

Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ! Trời về đây! Và đem trở về đây Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử, Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.

Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước; Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi; Tà áo mới cũng say mùi gió nước; Rặng mi dài xao động ánh dương vui.

Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói, Những tay e, những đầu ngượng cúi mau; Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói! Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!

Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ, Xin màu xanh về tô lại khung đời… Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ? Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!

voh-tho-xuan-dieu-6

Hoa cau

Đôi ta giàu lắm, bởi thêm nhau Là cả nhân gian lại bắt đầu Lại mới trời xanh, thanh nước biếc Như vườn sáng sớm nở hoa cau

Hoa cau nứt mở tủa hoa ngà Ánh sáng cùng hương lấp lánh hoa Anh muốn tặng em hương thoảng ấy Vô cùng dịu mát với sâu xa

Tình ta như thể nhánh hương cau Cuốn cả vườn theo sức nhiệm mầu Chim chóc ríu ran dan díu hót Đôi ta giàu lắm, bởi thêm nhau.

Xuân rụng

Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng! Những mặt hồng chia rẽ hết cười. Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị, Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!

Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn, Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn. Phút giây hoá bướm lìa cây dạo, Đến đất không nghe một tiếng hờn.

Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi, Sương dẫu chưa buông lệ ám trời; Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm, Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…

Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm, Ấy lúc sao êm hiện mấy chòm. Thần chết thướt tha nương bóng héo, Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.

Vì sao

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào, Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?” Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thỏa khát khao.

- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên, Tôi đã đày thân giữa xứ phiền, Không thể vô tình qua trước cửa, Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?

Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương, Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước, đứng say sưa, Để tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi. Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi! Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Xuân không mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm, Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu Thế là xuân, tôi không hỏi chi nhiều. Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng; Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ, Chim trên cành há mỏ hót ra thơ; Xuân là lúc gió về không định trước. Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược, Mây bay đi để hở một khung trời Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi, Như được nắm một bàn tay son trẻ…

Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé; Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa; Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng. Nếu lá úa trên cành bàng không rụng, Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường; Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương, Là xuân đó, tôi đợi chờ chi nữa?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa, Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta Khi những em gặp gỡ giữa đường qua Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ. Ấy là máu báo tin lòng sắp nở Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn. Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ? Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay… Ấy là thư hồi hộp đón trong tay; Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng… Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng, Thế là xuân, hà tất đủ chim, hoa? Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa, Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.

Những bài thơ Xuân Diệu về mùa thu đầy lãng mạn

Không quá oi nồng như mùa hè, cũng chẳng lạnh “cắt da cắt thịt” như mùa đông. Mùa thu đem lại cho chúng ta cảm giác mát mẻ, se se lạnh và dễ chịu với khung cảnh lá rụng, hoa rơi vào những buổi chiều thơ mộng.

Do đó, nó được xem là nguồn cảm hứng bất tận của các nhà thơ, trong đó có nhà thơ Xuân Diệu. Thơ Xuân Diệu về mùa thu cứ nhè nhẹ vừa lãng mạn, vừa man mác một nỗi buồn cô quạnh.

Chiều đầu thu

Chiều đầu thu ôi hương hoàng lan Ngạt ngào nhào trộn cả không gian Mới còn nắng gắt hôm qua thế Mà bỗng trên trời mây nhẹ tan…

Chưa tàn cuối hạ đã sang thu Ngây ngất hôm nay một ánh mờ… Mai hẳn lại về trong nắng hạ Ô hay bàng bạc thực cùng mơ…

Chỉ biết di lăng hoa đã thơm Cánh vàng hương lại chín vàng hơn Cây cao lá thẫm đung đưa nhánh Nhịp điệu mùa thu ngàn vạn năm…

Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu; Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu hạnh; Cành biếc run run chân ý nhi.

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa, Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà. Buồn ở sông xanh nghe đã lại, Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm, Hây hây thục nữ mắt như thuyền. Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu, Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Thơ duyên

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên, Cây me ríu rít cặp chim chuyền. Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá, Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.

Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu, Lả lả cành hoang nắng trở chiều. Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn, Lần đầu rung động nỗi thương yêu.

Em bước điềm nhiên không vướng chân, Anh đi lững đững chẳng theo gần. Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu, Anh với em như một cặp vần.

Mây biếc về đâu bay gấp gấp, Con cò trên ruộng cánh phân vân. Chim nghe trời rộng giang thêm cánh, Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.

Ai hay tuy lặng bước thu êm, Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm. Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy, Lòng anh thôi đã cưới lòng em.

Đây mùa thu tới

Tặng Nhất Linh Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới - mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Ý thu

Tặng Nguyễn Lương Ngọc Những chút hồ buồn trong lá rụng Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; Chẳng hái mà hoa cũng hết dần.

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, Thế mà ve đã tắt theo hè. Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; Gió vỡ ngoài kia, thu có nghe?

Hôm nay tôi đã chết theo người Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, Cách xa chôn hết nhớ thương rồi.

Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên. Muốn bước trong đời, phải dậm trên Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng. Nhưng hoa có thể cứ lâu bền.

Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi? Đã xa, sao lại hứa yêu hoài? Thực là dị quá - Mà tôi nữa! Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?

Bụi mưa mờ cũ

Bụi mưa mờ cũ gương trăng, Hoa lau trắng đã kết bằng tiêu tao. Đêm đêm trời nhạt vơi sao, Sông Ngân dòng bạc cũng hao bóng vàng.

Gió mưa, mưa gió âm u; Dưới trần mà đã nghe thu lạnh rồi. Càng cao càng lạnh trao lôi, Trên cung xanh vắng lạnh thôi mấy chừng!

Trăng thu thường thấy trắng phau, Ấy màu của tuyết, ấy màu của băng. Lạnh thay! là cảnh cô Hằng Lạnh trong cung lạnh, trong trăng lạnh lùng.

Nguyệt cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh, Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần. Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm! Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh; Lung linh bóng sáng bỗng rung mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời, Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi… Long lanh tiếng sỏi vang vang hận: Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê. Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Chiều

Tặng Nguyễn Khắc Hiếu Hôm nay, trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn… Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn, Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.

Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng. Nghe chừng gió nhớ qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ.

- Không gian như có dây tơ, Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu. Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều, Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…

Có thể nói, thơ Xuân Diệu mang một nét gì đó rất riêng, say đắm và cuồng nhiệt của tuổi trẻ lại pha chút ưu tư, suy ngẫm của người trưởng thành. Đọc thơ ông, chúng ta thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng, lâng lâng, mơ mộng và yêu đời. Chúng ta đón nhận cuộc sống với tâm thế hiên ngang, trân trọng và “tình” hơn như cái cách mà nhà thơ viết ra những vần thơ về tình yêu, về các mùa trong năm.

Đừng quên theo dõi chuyên mục Sống đẹp của voh.com.vn để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.

Link nội dung: https://sgk.edu.vn/anh-va-tho-a70847.html