3. Vì sao screenlife phổ biến?
Để lí giải cho sự phổ biến của thể loại screenlife, Timur Bekmambetom đã chỉ ra rằng một người trung bình dành hơn 1/4 thời gian trong ngày để tồn tại trên internet.
Tất cả những hành động, sự kiện, câu chuyện xảy ra tại khoảng thời gian này vốn chưa bao giờ được thể hiện bởi những bộ phim đi theo cách kể chuyện truyền thống. Screenlife chính là thể loại có khả năng khai thác khoảng trống này, và kết nối với khán giả theo một cách chưa từng có trước đây.
Chẳng hạn như trong cách thể hiện nhân vật, Timur nhấn mạnh tầm quan trọng của nguyên tắc “show don’t tell.” Ông cho rằng một trong những điểm mạnh nhất của screenlife là tất cả những chi tiết nhỏ nhất xảy ra trên màn hình đều có thể thể hiện quá trình suy nghĩ của nhân vật mà không cần phải dùng đến lời thoại.

Hinh nền máy tính, tốc độ gõ phím, những trang web được lưu lại trên trình duyệt web hay thậm chí là cách sắp xếp những biểu tượng ứng dụng trên màn hình, tất cả đều có khả năng truyền tải tính cách, câu chuyện của nhân vật.
Chẳng hạn khi một nhân vật xóa đi xóa lại một dòng tin nhắn trước khi gửi đi, khán giả hoàn toàn có thể nhận ra sự ngập ngừng và không chắc chắn của họ mà không cần phải nhìn vào biểu cảm hay lắng nghe giọng nói.
Ngoài những yếu tố vượt trội trong cách kể chuyện, tương tự như thể loại found-footage, những bộ phim screenlife yêu cầu rất ít tiền để sản xuất nhưng lại có thể mang về một số lợi nhuận khổng lồ vì chúng rất dễ được quảng bá.
Chẳng hạn như Unfriended, bộ phim kinh dị đã mang thể loại screenlife đến với khán giả đại chúng, với kinh phí chỉ vỏn vẹn 1 triệu đô, bộ phim đã thu về hơn 64 triệu đô doanh thu toàn cầu. Dù không được quảng bá rộng rãi, Unfriended đã xuất sắc trở thành bộ phim kinh dị nguyên bản có doanh thu mở màn cao nhất kể từ khi Conjuring ra mắt vào tháng 7/2013.
Tương lại của dòng phim này thậm chí còn xán lạn hơn khi vào năm 2020, nhà sản xuất Timur Bekmambetom đã kí hợp đồng với hãng Universal để tiếp tục cho ra đời thêm 5 phim thuộc thể loại screenlife.