Dec 12, 2020 (TM)
Bạn yêu dấu, Đó là một nỗi buồn màu trắng. Tôi thường có những nỗi buồn màu xám và màu xanh. Nhưng hôm nay nó mang màu trắng của một khung trời vắng bóng thượng đế. Buổi sáng thức giấc, ngoài trời mù sương, khu rừng nhỏ sau cửa sổ đẹp hoang vu, một chút ráng hồng hiện ra phá vỡ màn sương nhưng chỉ trong vài sát na rồi tắt lịm sau lớp mây đẫm nước mắt.
Hãy mở cửa cho tôi, có nghe tôi đang vừa gõ vừa khóc? Câu thơ của Appolinaire hiện ra trong đầu … Ouvrez-moi cette porte òu je frappe en pleurant
Ai sẽ xoa dịu vết thương? Ai sẽ xóa đi vết sẹo? Hãy mở cửa Xin người hãy trở lại Với những con chiên của người Những kẻ mù không thấy đường Em ơi, hãy tin Rằng Thượng Đế sẽ trở lại
Nhiếp ảnh của tôi: Chuyện trò với cô tịch.
Tôi biết mình đang lạc hướng, đang nói đến một thế giới rách nát, một ước mong thượng đế không bỏ loài người, tại sao tôi lại quay qua nhiếp ảnh của mình. Một nơi an trú thủy chung không có tả không có hữu không có sự nhẫn tâm. Tôi chỉ biết nói duy nhất điều ấy khi mỗi ngày nó càng trở thành hơi thở.
Nhiếp ảnh của tôi: Tôi đã nhanh chóng biết được khi nào nên bấm nút chụp khi đứng trước một khung cảnh, điều tôi nhận thức nhanh chóng hơn là sự thật của những gì tôi muốn nói trong những tấm ảnh của mình. Tại sao nhiếp ảnh phải nói lên một câu chuyện, một ý nghĩa gì đó? Tôi không trả lời được câu hỏi này, bởi vì đó là một ý niệm rất riêng tư cho mỗi người mà không có câu trả lời đúng hay sai.
Tôi, tôi bấm máy với trái tim, nhất là khi trái tim nhận được những tín hiệu làm nó thổn thức … trước những gì rất hiu quạnh, đơn sơ, im lặng, không lời, absolute nothing, absolute everything của cái vô cùng trong khoảnh khắc.
Từ lâu, tôi đã bị rung động bởi những khoảng trống bao la của bất cứ thứ gì xa xôi. Màu trắng của khoảng trống là màu của cảm xúc, của sự cô độc và khát khao vô tận, những khát khao không bao giờ được đáp ứng trong đời sống thực mà chỉ có thể nắm bắt được bằng nút bấm máy ảnh của mình.
Hôm nay dưới bầu trời xám phủ sương: Trong vườn tôi, có một cây đang chết. Tôi có thấy. Nhưng này em, Tất cả những cây khác còn vững chãi và xanh tươi… Một cây đang chết, nhưng vườn tôi không chết Và tôi cần em Để nhắc nhở cho tôi điều ấy (TNH)
Tống Mai Dec 12, 2020
Cô đơn trong gió thu, Quấn một manh cà-sa đen, Đứng yên, một bóng người (Ryōkan)
All things are considered as either evolving from or dissolving into nothingness. This ‘nothingness’ is not empty space. It is rather a space of potentiality (Leonard Koren) Tất cả mọi thứ được xem là tiến hóa hoặc tan biến vào hư vô. Cái “hư vô” này không phải là không gian trống rỗng. Mà đúng hơn là một không gian đầy tiềm năng
How can I be substantial if I do not cast a shadow? I must have a dark side also if I am to be whole (Carl Jung) Làm sao tôi trở nên đáng kể nếu tôi không phủ bóng? Tôi cũng phải có một mặt trái âm u để có thể gọi là toàn vẹn